Thầy và chuyến đò xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
Nguyễn Quốc Đạt ( hok phai Nguyen Quoc Bao dau>
Ai trong chúng ta khi đọc lại những vần thơ trên đều cảm thấy một nỗi buồn man mác nhưng là một hình xúc động và đầy tình cảm về người thầy giáo. Những thầy cô đáng kính của chúng ta vẫn thế, vẫn lặng lẽ dạy dỗ chúng ta những bài học làm người để chúng ta khôn lớn và trưởng thành hơn. Và mỗi năm qua một năm qua đi, mỗi một mùa thu qua đi, chúng ta đều hồi hộp và chờ mong đến ngày 20-11. Đây là một ngày lễ cũng là một ngày vui của các thầy cô giáo, ngày để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đến những người cha, người mẹ thứ hai của chúng ta. Đối với những học sinh tren truongtructuyen.vn như chúng ta một bó hoa hay một món quà kính tặng thầy cô có lẽ là khó, nhưng những món quà tinh thần mới đáng quý và trân trọng nhất. Chúng ta hãy giành những bài thơ, những bài viết và những lời chúc tốt đẹp nhất cho thầy cô thân yêu của chúng ta.